Con chợt nhận ra mỗi khi có một biến cố nào xảy đến trong cuộc sống, con lại nghĩ đến Mẹ, đến linh địa La Vang. Thói quen ấy đã hình thành từ khi nào con cũng chẳng nhớ…
Đã lâu lắm rồi con chưa đến được với Mẹ La Vang. Con nhớ những ngày 15.8 hằng năm, nhớ những ngày thứ Bảy đầu tháng, cả những ngày không tên con đến bên Mẹ. Mỗi lần đến La Vang là con sẽ mua tặng mình và những người thân yêu tràng chuỗi Mân Côi. Con biết ở đâu cũng có bán tràng chuỗi, nhưng con lại thích mua ở đây vì nó sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn. Con thích được uống dòng nước ngọt ngào từ giếng Mẹ. Những giọt nước trong lành, mát dịu, thơm hương tình Mẹ. Mỗi khi có chuyện gì không hay xảy đến, con nghĩ ngay đến Mẹ. Bởi vì cứ nghĩ đến Mẹ là có một nguồn sức mạnh ở trong sâu thẳm lòng con. Con muốn kêu lên “Mẹ ơi! Mẹ ơi!” tựa như đứa bé bị ngã đau muốn mẹ nó vỗ về, xoa dịu.
Mẹ ơi! Bầu trời La Vang khác với bầu trời nơi khác lắm. Bởi đó là cả khung trời nơi gởi gắm, ấp ủ bao nhiêu ước mơ, niềm tin và hy vọng của con cái mẹ khắp nơi. Cả những giọt nước mắt đau buồn, nước mắt của hạnh phúc kết tinh lại thành những đám mây trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng trôi. Bầu trời đêm La Vang được tô điểm những ngôi sao lấp lánh, nhẹ nhàng, ấm áp. Lặng thầm bên Mẹ mỗi khi đêm về, con nghe giai điệu của từng chiếc lá rơi, hơi thở của đất trời. Gió thổi từng đợt làm rung rinh lá cành dập dờn như những con sóng nhỏ. Cơn gió như cố tình không cho ai nắm bắt, liên tục xoay chuyển rồi đến một nơi khác chẳng ai hay biết. Con ngắm nhìn Mẹ bồng Hài nhi Giêsu. Ánh mắt Mẹ hiền từ, dịu dàng. Bàn tay Mẹ mềm mại, ấm áp trao ban Giêsu cho những nhân loại.
Trong khoảng không, từng hơi thở, từng nhịp đập của biết bao trái tim vang lên lời kinh mân côi “Kính mừng Maria đầy ơn phước…” Những phút giây quý giá, bình yên bên Mẹ. Có những khi con chỉ nhìn ngắm Mẹ, chỉ nhìn mà thôi, chẳng nói, chẳng xin gì. Có khi con kể cho Mẹ nghe câu chuyện đời con. Câu chuyện cuộc sống thường ngày tưởng chừng như tầm thường, vô vị, những chuyện mà không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để lắng nghe. Nhưng với tình thương của người mẹ, Mẹ thấu hiểu từng góc khuất trong sâu thẳm lòng con, và con tin Mẹ sẽ tháo gỡ những nút thắt rối ren trong cuộc sống của con. Để rồi “Như trẻ thơ nép mình lòng mẹ. Trong con hồn lặng lẽ an vui.”
Mẹ ơi! Ở một góc chân trời nhỏ, con nhớ La Vang, nhớ Mẹ dấu yêu!
Nữ tu Maria Madalêna Thanh Thúy
Hội dòng Mến Thánh Giá Huế