Ngày thứ tư (16-02-2022) – Trang suy niệm

15/02/2022

Lời Chúa Hôm Nay

Thứ Tư Tuần VI Mùa Thường Niên Năm chẵn

BÀI ĐỌC I: Gc 1, 19-27

“Anh em hãy thực thi lời đã nghe, chớ đừng nghe suông”.

Trích thư của Thánh Giacôbê Tông đồ.  

Anh em thân mến, anh em hãy biết rằng: Mọi người hãy mau nghe, nhưng đừng vội nói và vội nóng giận, vì sự nóng giận của người ta không thực hiện sự công chính của Thiên Chúa. Cho nên anh em hãy khử trừ mọi thứ nhơ bẩn và lòng đầy gian ác; anh em hãy ngoan ngoãn nhận lãnh lời đã gieo trong lòng anh em, là lời có sức cứu độ linh hồn anh em. Anh em hãy thực thi lời đã nghe, chứ đừng nghe suông mà lừa dối chính mình.

Vì chưng, ai nghe lời mà không thực hành, thì giống như người soi mặt mình trong gương: soi rồi, ra đi, và không nhớ mình thế nào. Còn kẻ suy ngắm luật tự do hoàn hảo, và bền đỗ trong lề luật, thì không phải là kẻ nghe rồi quên, mà là nghe rồi thực hành; kẻ đó sẽ có phúc vì đã thực hành.

Nếu ai tưởng mình đạo đức mà lại không kìm hãm miệng lưỡi mình, nhưng lừa dối lòng mình, thì lòng đạo đức của nó vô giá trị. Lòng đạo đức trong sạch và tinh tuyền đối với Thiên Chúa Cha là: thăm viếng cô nhi quả phụ trong cơn quẫn bách, và giữ mình khỏi mọi ô uế đời này. Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 14, 2-3ab. 3cd-4ab. 5

Đáp: Lạy Chúa, ai được cư ngụ trên núi thánh của Chúa? (c. 1b)

Xướng:

1) Người sống thanh liêm và thực thi công chính, và trong lòng suy nghĩ điều ngay, và lưỡi không bịa lời vu khống. – Đáp.

2) Người không làm ác hại bạn đồng liêu, cũng không làm nhục cho ai lân cận. Người coi rẻ đứa bất nhân, nhưng kính yêu những ai tôn sợ Chúa. – Đáp.

3) Người không xuất tiền đặt nợ thu lời, cũng không ăn hối lộ hại người hiền lương. Người thực thi những điều kể đó, thì muôn đời chẳng có lung lay. – Đáp.

ALLELUIA: 1 Sm 3, 9

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống đời đời. – Alleluia. 

PHÚC ÂM: Mc 8, 22-26

“Người mù khỏi hẳn và thấy được mọi vật rõ ràng”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.  

Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ đến Bếtsaiđa, người ta dẫn tới Chúa một người mù và xin Chúa đặt tay trên người ấy. Chúa cầm tay người mù, dắt ra khỏi làng, Chúa phun nước miếng vào mắt anh và đặt tay trên anh mà hỏi: “Ngươi có thấy gì không?” Anh nhìn lên và trả lời: “Tôi thấy người ta như những cây cối đang đi”. Chúa lại đặt tay trên mắt người mù, anh liền thấy rõ và khỏi hẳn, thấy được mọi vật rõ ràng. Chúa Giêsu cho người ấy về nhà và căn dặn: “Ngươi hãy về nhà, và nếu có vào làng thì đừng nói với ai”. Đó là lời Chúa.

(thanhlinh.net)

++++++++++++++++++

16/02/2022 – THỨ TƯ TUẦN 6 TN

Mc 8,22-26

TAY CON TRONG TAY CHÚA

Đức Giê-su và các môn đệ đi đến Bét-sai-đa. Người ta dẫn một người mù đến và nài xin Đức Giê-su sờ vào anh ta. Người cầm lấy tay anh mù, dẫn ra khỏi làng… (Mc 8,22-23)

Mời Bạn: chiêm ngắm cảnh tượng cảm động này: Chúa Giê-su dắt anh mù, tay anh ta trong tay Ngài cả hai cùng đồng hành. Chúa thật kín đáo tế nhị. Người vẫn sẵn sàng chữa cho anh mù… nhưng bằng cách “cầm lấy tay anh và dẫn ra khỏi làng”… Cử chỉ thật đơn sơ những cũng thật cảm xúc… Mắt không thể nhìn xem thì bàn tay thay thế để cảm nhận. Bạn hãy nhắm mắt lại đặt mình vào địa vị anh mù ấy và thử hình dung Chúa đang nắm lấy tay mình và trên quãng đường đi ra khỏi làng đó, trong lòng mình rộn lên những tâm trạng nào.

Chia sẻ: Tin Mừng theo thánh Mác-cô là một Tin Mừng hướng nội tâm và quan tâm đến sự tăng trưởng thiêng liêng. Bạn hãy nêu rõ điều đó dựa vào đoạn Tin Mừng trên.

Sống Lời Chúa: Như anh mù nài xin Chúa sờ vào mình và đưa tay để Chúa dắt đi, bạn cũng hãy để Lời Chúa đụng đến mình, mỗi ngày chỉ 5 phút thôi, Lời Chúa sẽ dẫn dắt trí lòng bạn sống kinh nghiệm đức tin làm cho đức tin tăng trưởng từ chỗ u tối về phương diện thiêng liêng đến chỗ dần dần khám phá ra con người Đức Giê-su và ký thác niềm tin nơi Người.

Cầu nguyện: Chúa ơi, xin cho con biết say mê Lời Chúa! Xin nắm tay con trong tay Chúa và dẫn con đi theo Lời Chúa, Ánh Sáng đời con, để nhờ đó mỗi ngày, nhờ được đụng chạm đến Lời Chúa, con được khơi dậy niềm tin và cậy trông vui sướng vì biết rằng Chúa thương con thật.

(5 Phút Lời Chúa)

++++++++++++++++++

Suy niệm và cầu nguyện

Suy niệm:

Trong phong trào hướng đạo có ngành Ấu.
Các em thuộc ngành này được gọi là sói con.
Các em sói con qua hai giai đoạn huấn luyện : mở một mắt, rồi mở hai mắt.
Sau khi được mở hai mắt, các em đã tiến bộ về kỹ năng hơn trước nhiều.

Trong bài Tin Mừng hôm qua, Thầy Giêsu đã phàn nàn về sự mù lòa của môn đệ :
“Anh em có mắt mà không thấy sao ?” (Mc 8, 18).
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu chữa anh mù ở vùng Bết-sai-đa.
Chuyện này có một số nét giống chuyện Chúa chữa người câm điếc (Mc 7, 31-37).
Cả hai anh đều được người ta đem đến cho Đức Giêsu và xin ngài đụng đến.
Cả hai anh đều được dẫn đến một nơi riêng và được chữa lành bằng bôi nước miếng.
Chỉ mình Máccô kể lại hai câu chuyện lý thú trên.

Đức Giêsu đã không chữa người mù khỏi ngay lập tức.
Ngài phải chữa lần thứ hai anh mới thấy rõ hẳn.
Đây là chuyện lạ, vì nơi các sách Tin Mừng, chẳng bao giờ có chuyện như thế.
Đặc biệt nơi Tin Mừng Máccô, mọi sự đều xảy ra rất nhanh.
Trong chương 1, có 8 từ lập tức(euthus) ở các câu 12, 18, 20, 23, 28, 29, 30, 42.
Sau khi được Đức Giêsu bôi nước miếng trên mắt và đặt tay lần đầu
anh mù mới chỉ thấy lờ mờ, thấy người ta như những cái cây biết đi (c. 24).
Sau khi được Đức Giêsu đặt tay lần thứ hai trên mắt
anh mới thấy tỏ tường mọi sự (c. 25).

Đức Giêsu phải chữa đến hai lần, chắc không phải vì trường hợp này khó hơn.
Nhưng vì chuyện anh mù được sáng mắt ở đây
tượng trưng cho hành trình mở mắt đức tin của các môn đệ.
Họ sẽ phải đi từng bước một để nhận ra con người của Thầy Giêsu.
Lúc đầu họ chỉ thấy một phần con người ngài, thấy không rõ như anh mù.
Phải đợi sau này, khi Thầy Giêsu được phục sinh, họ mới thấy ngài trọn vẹn.

“Anh có thấy gì không ?”
Hôm nay Đức Giêsu cũng hỏi chúng ta như vậy.
Hãy để tay ngài nắm lấy tay ta mà dắt vào chỗ riêng tư kín đáo.
Hãy để ngài chạm đến sự mù lòa của ta để ta được sáng mắt,
nhờ đó ta thấy được ngài, thấy được sự thật về mình và về tha nhân.
Nhưng ta cũng cần kiên nhẫn vì con đường giác ngộ là con đường dài.
Chỉ mong hôm nay tôi sáng hơn hôm qua, và ngày mai hơn hôm nay.

Cầu nguyện:

Như thánh Phaolô trên đường về Ðamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.

Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.

Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.

Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

(phutcaunguyen.net)

++++++++++++++++++

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên

16 THÁNG HAI

Bảo Trọng Những Hoa Quả Khôn Ngoan

Tuổi đời càng chồng chất, sức lực càng suy kiệt, hay đau ốm, vv… người già thường cảm thấy con người mình mỏng mảnh, và nhất là cảm thấy gánh nặng của cuộc sống. Đó là những vấn đề của tuổi già – và những vấn đề ấy không thể tìm ra ý nghĩa gì nếu chúng không được cảm nghiệm và được sống như một thực tại của cuộc nhân sinh. Chúng ta được mời gọi trân trọng người cao tuổi bởi vì phẩm giá của các ngài trong tư cách là con người và bởi vì ý nghĩa của chính sự sống: sự sống bao giờ cũng là một hồng ân.

Thánh Kinh thường đề cập đến người cao tuổi. Thánh Kinh coi tuổi già như một hồng ân – và hồng ân này phải được sống hằng ngày trong tấm lòng rộng mở ra với Thiên Chúa và với tha nhân.

Trên tất cả, Cựu ước coi người già như thầy dạy sống: “Sự khôn ngoan của các vị bô lão, tư tưởng và ý kiến của các bậc danh nhân thật đẹp đẽ chừng nào! Giàu kinh nghiệm là triều thiên cho hàng bô lão; lòng kính sợ Đức Chúa là niềm hãnh diện của các ngài” (Hc 25, 5 – 6). Tuy nhiên, người cao tuổi còn có một vai trò quan trọng khác nữa. Các ngài chuyển trao lời Thiên Chúa cho các thế hệ hậu sinh:

“Lạy Thiên Chúa, tai chúng con đã từng được nghe

truyện cha ông vẫn thường kể lại

về công trình Chúa đã làm nên

thời các cụ thuở xa xưa ấy” (Tv 44, 2).

– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –

Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác

LIFT UP YOUR HEARTS

Daily Meditations by Pope John Paul II

+++++++++++++++++

Lời Chúa Trong Gia Đình

NGÀY 16/2

Gc 1, 19-27; Mc 8, 22-26.

LỜI SUY NIỆM: “Đức Giêsu và các môn đệ đến Bết-xai-đa. Người ta dẫn  một người mù đến và nài xin Đức Giêsu sờ vào anh ta.”

          Trong Tin Mừng ngày hôm nay, Khi Chúa Giêsu chữa lành người mù; Chúa đã đặt tay trên người mù đến hai lần. Lần đầu anh ta chỉ thấy lờ mờ chưa được rõ ràng, đến lần đặt tay lần thứ hai, người mù đã được thấy rõ. Điều này, giúp cho chúng ta trong đời sống cầu nguyện cùng Chúa, cần có lòng tin, sự cố gắng nhận ra của mình; để được thấy.

          Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mỗi người trong chúng con, học biết đức tin và đức ái; nơi những người đã dẫn người mù đến với Chúa: Bằng chính đời cầu nguyện cùng Chúa cho tha nhân; đặc biệt trong hoàn cảnh dịch bệnh hiện tại, để được Chúa thương chữa lành. Và giúp đỡ các gia đình đang gặp khó khăn, thử thách.

Mạnh Phương

+++++++++++++++++

16 Tháng Hai

Ngọn Nến Cháy Sáng

Nữ sĩ người Thụy Ðiển được giải Nobel văn chương là bà Selma Lagerloeff có kể một câu chuyện như sau: Có một kỵ mã nọ, sau khi đã tham dự một trận thánh chiến thành công tại Thánh Ðịa, đã làm một lời thề. Anh muốn đốt lên một ngọn nến ngay từ trên mộ của Chúa Giêsu và mang ánh sáng ấy về quê hương của anhlà thành phố Fireheze bên Italia.

Quyết định ấy đa biến anh thành một con người mới hoàn toàn. Từ một quân nhân hung hãn chuyên cầm gươm giết người, nay người kỵ mã đã trở thành một con người hiền hòa, sẵn sàng chấp nhận mọi thứ thiệt thòi.

Trên đường trở về quê hương, cầm ngọn nến cháy sáng trong tay, người kỵ mã gặp không biết bao nhiêu kẻ cướp bóc, nhưng anh không hề động đến chiếc gươm đang mang trong người. Anh hứa trao cho họ bất cứ điều gì họ muốn, miễn là để cho anh được phép giữ lại ngọn nến đang cháy sáng trong tay. Quân cướp lột hết tất cả những gì anh có, kể cả chiến bào và con ngựa quý của anh. Họ cho anh một con ngựa già để đi từng bước cầm chừng. Sau khi trải qua không biết bao nhiêu thử thách, giờ này, người kỵ mã cảm thấy thảnh thơi hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy thơ thới vì đã trút được bỏ những của cải không cần thiết, nhưng anh vui mừng hơn cả vì vẫn còn giữ được ngọn nến cháy sáng đã được thắp lên từ trên mồ của Chúa. Khi anh về đến giữa phố, nhiều người nhìn anh như kẻ khờ dại. Họ chế nhạo và tìm đủ cách để dập tắt ngọn nến trên tay anh. Nhưng người kỵ mã thà chết còn hơn là để cho ngọn nến tắt ngụm trên tay mình. Và cuối cùng, anh đã mang được ngọn nến cháy sáng về đến nhà thờ chính tòa của quê hương anh. Anh dúng ánh sáng từ ngọn nến ấy đốt lên tất cả những ngọn nến trên bàn thờ.

Trước anh, nhiều người cũng đã cố gắng làm một lời thề như thế. Nhưng dọc đường, vì nhiều lý do khác nhau, ngọn nến đã tắt ngụm. Ðược hỏi: Ðâu là bía quyết giúp anh thành công như thế. Người kỵ mã trả lời như sau: “Tôi đặt tất cả chú tâm vào ngọn nến. Tôi sẵn xàng bỏ hết tất cả mọi sự để bảo vệ ngọn nến ấy”.

Cuộc đời của người tín hữu Kitô chúng ta vẫn thường được định nghĩa như một cuộc hành trình, một cuộc hành trình trong đó mỗi người chúng ta cầm cháy sáng trong ngọn nến của Ðức Tin. Bao lâu ngọn nến còn cháy sáng, bấy lâu chúng ta còn tiến bước. Sóng gió, tăm tối trong cuộc hành trình là chuyện không thể tránh được. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục giữcho ngọn nến cháy sáng, chúng ta vẫn có thể tiến bước.

Chúa Giêsu nói với chúng ta: “Chúng con là ánh sáng thế gian”. Ước mơ duy nhất của người kỵ mã trong câu chuyện trên đây là được dùng ngọn nến đốt lên từ mồ Chúa để thắp sáng lên ngọn đèn trong nhà thờ. Ðó cũng phải là ước mơ của mỗi người chúng ta. Ánháng được trao ban cho chúng ta là để được truyền sang cho những ngọn đèn khác. Có biết bao nhiêu ngọn đèn đang chờ đợi một chút ánh sáng từ ngọn nến của chúng ta để được cháy lên?

(Lẽ Sống)

++++++++++++++++++

Lời Chúa Mỗi Ngày

Thứ Tư – Tuần 6 – TN2

Bài đọc: Jam 1:19-27; Mk 8:22-26.

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cần kiên nhẫn trong mọi việc.

Con người thường có khuynh hướng làm việc gì là muốn phải nhìn thấy kết quả ngay; nếu không sẽ dễ dàng chán nản và bỏ cuộc. Nhưng “dục tốc bất đạt,” làm việc gì cũng cần có thời gian, vội vã quá sẽ không mang lại kết quả mong muốn. Hơn nữa, việc càng khó, thời gian chờ đợi càng lâu. Ví dụ, để có thể tốt nghiệp đại học, con người cần ít nhất 16 năm, qua những giai đoạn: tiểu học, trung học đệ nhất cấp, đệ nhị cấp, và đại học. Mỗi giai đoạn đều phải qua một kỳ thi để chứng tỏ khả năng để tiến tới giai đoạn mới. Trong việc luyện tập các nhân đức cũng thế, con người phải kiên nhẫn với mình và với người khác; bắt đầu luyện tập bằng các việc nhỏ dễ làm, rồi tiến dần đến những nhân đức khó khăn hơn, trước khi có thể sống các nhân đức cách dễ dàng.

Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong đề tài phải kiên nhẫn chờ đợi trong mọi sự. Trong Bài Đọc I, tác giả Thư Giacôbê khuyên các tín hữu cần kiên nhẫn trong việc luyện tập các nhân đức; nhất là đức tự chủ trong việc kiềm chế miệng lưỡi của mình. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chữa người mù qua hai giai đoạn. Lần đầu, anh mù chỉ thấy người ta đi đi lại lại như những cây cối. Lần thứ hai anh mới nhìn thấy tất cả rõ ràng.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Anh em hãy đem Lời Chúa ra thực hành, chứ đừng nghe suông mà lừa dối chính mình.

2.1/ Phải biết tự chủ con người: “Anh em thân mến của tôi, anh em nên biết rằng: mỗi người phải mau nghe, đừng vội nói, và khoan giận.”

(1) Kiềm chế miệng lưỡi: là dấu chỉ của người khôn ngoan. Người thiếu khôn ngoan là người nói búa xua, nói không kịp thở, nói như sợ người khác giành nói hết. Vì nói không kịp suy nghĩ nên dễ bị bắt bẻ, khuyếch đại, nói hành người khác, và chẳng có việc nào liên quan đến việc nào. Có người cho Thiên Chúa rất khôn ngoan khi dựng nên con người có hai tai và hai mắt; nhưng chỉ có một miệng và một lưỡi. Người khôn ngoan là người biết lắng nghe và quan sát kỹ lưỡng trước khi cho người khác biết ý kiến của mình. Các Sách Khôn Ngoan cho chúng ta rất nhiều lời khuyên về việc kiềm chế miệng lưỡi để tránh những hậu quả tai hại cho mình.

(2) Kiềm chế tính nóng giận (orgê): “vì khi nóng giận, con người không thực thi đường lối công chính của Thiên Chúa.” Chữ Hy-lạp tác-giả dùng ở đây (orgê), không phải tính nóng giận do lòng nhiệt thành khi thấy điều sai trái; mà là tính nóng giận vượt quá sự khôn ngoan của của con người—nóng giận cách vô lý. Thiên Chúa là Đấng duy nhất có quyền nóng giận với con người, thế mà Ngài vẫn kiên nhẫn chờ đợi và ban mọi cơ hội để giúp con người ăn năn tội lội của mình.

2.2/ Thực hành Lời Chúa: Lời Chúa tự nó có tiềm năng giúp con người từ bỏ tội lỗi và tập tành nhân đức để mỗi ngày một trở nên thánh thiện hơn. Để thực hiện được những điều này, con người cần phải chuẩn bị, khiêm tốn đón nhận Lời Chúa, và đem ra thực hành. Dụ ngôn người gieo giống và 4 chỗ mà hạt giống được gieo vào giúp chúng ta thấu hiểu điều này. Vì thế, tác giả khuyên các tín hữu: “Anh em hãy đem Lời ấy ra thực hành, chứ đừng nghe suông mà lừa dối chính mình.” Ông đưa ra hai áp dụng cụ thể của Lời Chúa:

(1) Lời Chúa là gương soi giúp con người nhận ra tội lỗi của mình: “Thật vậy, ai lắng nghe Lời Chúa mà không thực hành, thì giống như người soi gương thấy khuôn mặt tự nhiên của mình. Người ấy soi gương rồi đi, và quên ngay không nhớ mặt mình thế nào.” Như ai cũng phải soi gương mỗi ngày trước khi ra đường, chúng ta cũng phải soi gương bằng việc đọc hay lắng nghe Lời Chúa mỗi ngày để nhận ra con người thật của mình. Khi soi gương, con người không chỉ soi gương cho qua lần chiếu lệ; nhưng còn phải sửa sang sạch sẽ những gì nhơ bẩn và luộm thuộm trên thân thể của mình. Cũng vậy, chúng ta cũng không thể nghe Lời Chúa cho qua lần chiếu lệ; nhưng phải để Lời Chúa thấm nhập, xét đoán, và tinh luyện những tật xấu trong con người.

(2) Lời Chúa mang lại sự sống cho con người: Tác giả Thư Giacôbê chú trọng đặc biệt đến việc thực hành Lời Chúa; vì nếu chỉ nghe suông rồi quên mất, Lời Chúa sẽ chẳng sinh lợi ích gì cho bản thân: “Ai cho mình đạo đức mà không kiềm chế miệng lưỡi, là tự dối lòng mình, vì đó chỉ là thứ đạo đức hão.” Lề Luật không giới hạn tự do của con người; nhưng giúp con người nhận ra những nguy hiểm của tội lỗi và đừng làm nô lệ cho chúng. Vì thế, việc thực hành Lề Luật giúp con người tránh tội, tự do thực sự, và thành công trong mọi việc mình làm.

Tôn giáo thực thụ không chỉ hời hợt bằng các lễ nghi bên ngoài; nhưng phải sinh lợi ích cho tha nhân và cho chính mình. Yêu Chúa phải chứng tỏ qua việc yêu thương tha nhân; nhất là việc thăm viếng và giúp đỡ các “cô nhi quả phụ lâm cảnh gian truân” và luyện tập con người sao cho càng ngày càng tốt lành thánh thiện hơn.

2/ Phúc Âm: Chúa chữa người mù qua hai giai đoạn.

2.1/ Điểm đặc biệt của phép lạ: Phép lạ này chỉ được tường thuật bởi Marcô mà thôi. Trong các phép lạ Chúa Giêsu làm, rất ít khi Ngài dẫn bệnh nhân ra nơi khác như trình thuật hôm nay và trình thuật khi Chúa Chúa Giêsu chữa người điếc và ngọng. Tác-giả không cho biết lý do, nhưng có lẽ cho lợi ích của bệnh nhân. Người mù ở trong bóng tối lâu năm, nên rất nhạy cảm với ánh sáng. Đức Giêsu chữa anh qua hai giai đoạn:

(1) Người cầm lấy tay anh mù, đưa ra khỏi làng, rồi nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: “Anh có thấy gì không?” Anh ngước mắt lên và thưa: “Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại.”

(2) Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự.

Giống như những trình thuật khác trong Marcô, để bảo đảm “bí mật Đấng Thiên Sai,” Chúa Giêsu cho anh về nhà và dặn: “Anh đừng có vào làng.”

2.2/ Hành trình đức tin trong việc nhận ra Thiên Chúa: Nếu so sánh phép lạ này với phép lạ Chúa chữa người mù từ lúc mới sinh trong Tin Mừng Gioan, chúng ta thấy có những điểm tương đồng và khác biệt: Điểm giống nhau là Chúa Giêsu lấy nước miếng trộn với đất và đem xức vào mắt người mù; điểm khác biệt là Chúa Giêsu lại đặt tay trên mắt anh trong Marcô và anh thấy rõ ràng; trong khi Chúa Giêsu sai anh mù đi rửa mắt ở Hồ Siloam trong Gioan, và sau khi rửa, anh được sáng.

Trình thuật Gioan nhấn mạnh đến sự khai mở niềm tin của người mù qua những giai đoạn khác nhau. Trong mỗi giai đoạn, anh tuyên xưng Chúa Giêsu bằng những tên khác nhau theo sự thật đầy đủ hơn: Lần thứ nhất khi được hỏi bởi hàng xóm ai đã chữa anh, anh tuyên xưng “Người tên là Giêsu.” Lần thứ hai, khi bị tra vấn bởi nhà cầm quyền, anh tuyên xưng: “Người là một tiên-tri.” Lần thứ ba, khi bị tra vấn bởi các kinh-sư, anh nói: “Người phải đến từ Thiên Chúa.” Lần cuối cùng, khi được hỏi bởi chính Chúa Giêsu, anh nhìn nhận: “Người là Đấng Thiên Sai.”

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Thời gian chờ đợi là kẻ thù của con người. Rất nhiều người đã chán nản bỏ cuộc vì phải chờ đợi quá lâu, nhưng như lời Chúa phán: “Ai bền vững đến cùng, kẻ ấy mới được cứu thoát.”

– Để có thể thành công, chúng ta đừng vội phải nhắm ngay đích điểm, nhưng biết chia thành những giai đoạn với những đích nhỏ hơn. Người kiên nhẫn, tuy chậm, nhưng bò lâu ngày rồi cũng tới đích.

Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

****************