Ra sức nở hoa

30/05/2020

“Còn người này thì sao?”.

Kính thưa Anh Chị em,

Sau bữa điểm tâm lãng mạn bên hồ với cuộc phỏng vấn thâm trầm về lòng yêu mến của Thầy, vị tông đồ trưởng xem ra khá bùi ngùi và không ít thấp thỏm. Thánh Gioan đã tinh ý kịp ghi lại phút bùi ngùi và thấp thỏm đó lúc Phêrô hỏi Chúa Giêsu, “Còn người này thì sao?”. Trình thuật này đã đột ngột kết thúc Tin Mừng thứ tư vốn không nói đến việc Chúa sai các môn đệ ra đi cũng như biến cố Ngài lên trời như ba thánh sử nhất lãm ghi nhận.

Bùi ngùi vì sau ba lần trả lời câu hỏi, “Con có yêu mến Thầy không?”, Phêrô được giao chăn dắt chiên con, chiên mẹ và cả đoàn chiên của Thầy; thấp thỏm vì Phêrô trực giác những gì đang đợi mình phía trước qua lời Thầy cảnh báo, “Khi về già, anh sẽ phải dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh không muốn”. Chính trong bối cảnh đó, chúng ta hiểu được tâm trạng của Phêrô khi ông nghĩ đến Gioan, người bạn đồng môn trẻ; để rồi, không thể cầm mình, ông thưa lên với Thầy, “Còn người này thì sao?”.

“Còn người này thì sao?”, câu hỏi rất người của Phêrô dường như hàm ẩn một thái độ so bì hơn thiệt. Cùng đi theo Chúa mà sao tôi phải ba chìm bảy nổi đang khi người khác lại an nhàn túc tắc. Và một lần nữa, Chúa Giêsu cư xử thật tuyệt vời, Ngài bảo, “Giả như Thầy muốn anh ấy ở lại cho đến khi Thầy đến thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy theo Thầy”. “Việc gì đến anh”, Ngài trả lời bằng một câu hỏi; và ngay sau đó, một mời gọi, “Phần anh, hãy theo Thầy”.

Cốt lõi trong cuộc đời người môn đệ không phải là so bì hơn thua với người khác nhưng là tương quan gắn bó của cá nhân họ với chính Chúa, “Con có yêu mến Thầy không?”, điều đó mới quan trọng; và quan trọng hơn, “Phần anh, hãy theo Thầy”. Không ít lần chúng ta tỏ vẻ quan tâm lo lắng cho người khác về công việc này, kế hoạch kia của họ… nhưng thực ra, tự thâm tâm là so bì hơn thiệt, liệu người kia may mắn hơn mình chăng. Đang khi với Chúa, điều thiết yếu là mỗi người hãy cảm tạ mỗi ngày và ra sức nở hoa nơi Chúa đã gieo trồng.

Đức Thánh Cha Phanxicô nói, “Hãy biết ở lại trong vị thế của con, đừng đi nhúng mũi vào chuyện người khác. Con hãy là người yêu mến Chúa Giêsu, ra sức chăm sóc đoàn chiên và chuẩn bị chính mình để vác thập giá. Mục tử không lãng phí thời giờ vào những chuyện không đâu. Hãy cầu nguyện để khỏi rơi vào loại cám dỗ này”.

Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Thuận thì nói, “Có người không vác thánh giá của mình hay thánh giá của người khác mà tưởng tượng thánh giá của mình quá nặng; có người vác thánh giá cả làng mà không vác thánh giá của mình; có người vác thánh giá cả làng và gán thánh giá của mình bắt người khác vác. Con cứ than thở, ‘Tôi mà được ở chỗ này, được cộng tác với người kia, được nắm chức vụ nọ, chắc tôi đã thành công rực rỡ’. Làm việc Chúa giao cho con, ở nơi Chúa đặt con ở, con cứ đi thẳng; chạy lăng xăng, sẽ không đến đích. Đường con đi có hoa thơm, cảnh đẹp, có chông gai, có hùm beo, có bạn hiền, có trộm cướp, lúc mưa sa, lúc nắng cháy… chuyện không thể tránh được. Con cứ đi, miễn sao lòng con đầy Chúa, đi như Phanxicô, như Cyrillô, Athanasiô… đừng mất thì giờ đứng lại, đừng sợ tiếng chửi, đừng ăn mày tiếng khen. Nhân đức toả hương chứ không náo động”.

Anh Chị em,

Đại bàng không cần tiếng vỗ tay cũng tự mình bay vút lên trời; hoa dại trong hốc núi không cần người thưởng thức cũng đua nhau nở.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, trên đời này, người ta khổ vì so sánh; xin cất khỏi con nỗi khổ này. Nếu phải cám dỗ so bì, cho con biết đem tội mình ra mà so”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Gp. Huế)