Công Phúc: Con số không đỏ chói

08/03/2019

Dụ ngôn những nén bạc nổi tiếng thường được hiểu là những ân huệ, những tài năng, những của cải Chúa ban. Chúng ta cần phải sử dụng chúng để sinh lời.

Chuyện xưa kể rằng: Một linh hồn kia vừa lìa khỏi thế gian, liền bay tới trước tòa Chúa. Chàng ta bước tới TRÌNH DIỆN Đức Giê-su với một vẻ tự tin chen lẫn tự hào. Vừa gặp Ngài, anh ta đã ngẩng cao đầu kể lể

Lạy Chúa, Chúa biết đấy. Con đã thực hiện những việc đạo đức cá nhân một cách xuất sắc: Đọc kinh tối sang ngày thường. Sáng nào cũng đi lễ, rước lễ đầy đủ. Chúa cũng thừa biết rằng: Mỗi ngày con còn dành cả tiếng đồng hồ để đọc Kinh Thánh, và cầu nguyện nữa đấy.

Tốt lắm! Đức Giê-su mỉm cười phê một con số không đỏ chói.

Chắc Chúa cũng thừa biết con là một ca trưởng. Con đã từng o tiếng hát của ca viên thánh thót như tiếng hát thiên thần. Chúng con đã đại diện cho cả cộng đồng dân Chúa dâng lên Ngài những bài ca chúc tụng tôn vinh, ngợi khen cảm tạ,thờ phượng, mến yêu…

Té ra bấy lâu nay nay các ngươi giành quyền đại diện cho cả cộng đồng dân Ta, hèn chi ta thấy họ đứng, ngồi, quỳ như tượng gỗ, Ta tưởng họ bị câm hết rồi chứ!!! Đức Giê-su hơi cau mày phê một con số không đỏ chói.

Lạy Chúa, con đã từng bỏ ra nhiều thời gian, bỏ nhà bỏ cửa. Con phải lo cho công việc nhà xứ, đi an ủi kẻ liệt, cầu nguyện cho người ốm đau. Về tới nhà đã khá khuya, vợ con đã ngủ cả rồi!! Bù lại, rất nhiều người biết ơn và khen con hết lời vì con đã mang lại cho họ nhiều hy vọng và niềm vui.

Công phúc con quả là không nhỏ, nhưng không hiểu bổn phận làm chồng, làm cha con bỏ cho ai đây? mặc cho vợ con vò võ mong chờ con về với mái ấm gia đình! Đức Giê-su lắc đầu phê một con số không đỏ chói.

Lạy Chúa, trong cộng đoàn, sau bao năm phấn đấu, con đã được anh em bầu làm huynh trưởng chóp bu. Con đã bỏ nhà bỏ cửa, bỏ vợ bỏ con ra đi đến những nơi xa xôi Loan báo Tin Mừng cho những người nghèo khó nữa cơ.

Hay lắm! Đức Giê-su nheo mắt phê một con số không đỏ chói.

Chúa biết không? Ngay cả các linh mục cũng phải phục con sát đất!! quá giờ cơm trưa rồi mà chúng con vẫn còn hát vang những bài ca tán tụng Chúa!!

Ta cũng phục con sát đất nữa đấy! Và Đức Giê-su gật gù phê một con số không đỏ chói.

Chàng ta hơi có vẻ hụt hẫng và lúng túng, nhưng vẫn còn điều muốn nói.

Lạy Chúa, Chúa con giao cho con một cộng đoàn lên tới hàng chục ngàn người khiến con cảm thấy gánh nặng quá lớn. Con đã phải bỏ biết bao công sức và lo lắng ngày đêm khi phải quyết tâm gìn giữ truyền thống cộng đoàn. Con phải kiểm soát và giành quyền quyết định từ việc lớn tới việc nhỏ kẻo có người đi sai đường lối cộng đoàn.

Ta biết công khó của ngươi; nhưng Ta mong chờ một mục tử chăm sóc đoàn chiên trong tình thương thân tình, chứ đâu cần cơ quan cảnh sát và sắc lệnh của tổng thống. Rồi Đức Giê-su lạnh lùng phê một con số không đỏ chói.

Lần này chàng ta bối rối ra mặt, mồ hôi vã ra như tắm!! Chàng tưởng rằng với biết bao công phúc mà mình đã lập, chắc chắn Chúa sẽ dang rộng cánh tay và trìu mến ôm ấp mình vào lòng. Không ngờ cho tới bây giờ mà mình vẫn còn nhận được một dãy con số không đỏ chói!!!

May quá anh còn nhớ mình đã thay mặt các anh em nói lời ngôn sứ trước mặt cộng đoàn hàng trăm lần. Anh ta run run ấp úng: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào con đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri – nói Lời Ngôn Sứ cho anh em đó sao?” (Mt 7:22)

Đức Giê-su nghiêm giọng: “Ta không hề biết ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta” (Mt 7:23).

Anh đã hoàn toàn mất tự chủ. Anh đã cố tình giữ con bài cuối cùng để cứu vãn tình thế. Lần đó, anh đã trừ được một con quỷ dữ ra khỏi một cô gái đáng thương. Mọi người thầm coi anh là thánh sống. Nhưng giờ đây đừng trước một dãy con số không đó chói. Anh không còn một chút tự tin nào nữa. anh rụt rè lí nhí: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào con đã chẳng từng nhân danh Chúa mà trừ quỷ đó sao? “(Mt 7:22)

Một lần nữa, Đức Giê-su tỏ vẻ cương quyết: “Ta không hề biết ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta” (Mt 7:23)

Thế là thế nào?? Chả lẽ suốt cuộc đời phục vụ công trình của Chúa mà lại lãnh hậu quả bi đát như thế này sao?? Chàng ta không thể hiểu nổi!!!

Đức Giê-su đã đọc được tất cả nỗi thất vọng của anh, Ngài hiền từ thông cảm và nhẹ giọng: “Thôi, ta cho ngươi trở lại trần gian suy nghĩ lại cách sống của mình. Hẹn gặp lần sau nhé.”

Hơn muời năm trời suy tư về cuộc sống của mình. anh đã từng ngày, từng tháng khám phá ra rằng:

Lúc đầu quả thực là anh dấn thân vào công trình của Chúa với mục đích rất tốt, nhưng tháng ngày trôi qua, qua với những thành công rực rỡ anh đã gặt hái được… Anh bắt đầu chạy theo danh thơm tiếng tốt và lời khen của người đời. Anh càng dấn thân, càng hy sinh, anh càng cảm thấy mình quan trọng. Anh đã ở trên lưng cọp. Anh không thể xuống được nữa. Cái tôi của anh càng lớn nhanh….

Cuối cùng, Anh nhận ra rằng: Tôi đang phục vụ cho công trình của Ngài, nhưng còn chính bản thân Ngài, tôi lại loại bỏ ra đàng sau…

Gần hai mươi năm sau… Lần này, Anh không tự hào TRÌNH DIỆN Chúa, nhưng chính là mong mỏi GẶP GỠ Chúa, anh vui vẻ, nhẹ nhàng tới trước nhan Ngài. Không một công phúc để trình, không một thành tích để khoe. Lần này, anh chờ đợi Ngài lên tiếng trước.

Lạ quá, Đức Giê-su không nói một lời nào. Ngài chỉ đưa ra dãy số không đỏ chói ngày xưa và mỉm cười dịu dàng. Ngưòi ta tưởng Ngài sẽ phê thêm con số một ở ngay đầu dãy số không đỏ chói. Nhưng không, trước mắt anh, những con số không đỏ chói bỗng múa nhảy và biến thành một trái tim lung linh chiếu sáng. Thì ra trái tim Chúa và trái tim anh đã nên một trong tình yêu muôn thủa, tròn đầy.

John of God Khổng Nhuận

Nguồn: dongcong.net